Câu chuyện bắt đầu từ hoạt động thiện nguyện thường niên của Trường Tiểu học Lê Ngọc Hân. Năm nào cũng vậy, nhà trường sẽ nhận đỡ đầu 2 học sinh có hoàn cảnh khó khăn thông qua việc tìm hiểu thực tế. Hoạt động thiện nguyện ấy cũng luôn được Hội cha mẹ học sinh cùng đồng hành để nhân lên những hoạt động ý nghĩa, góp một phần vào việc mang tới hạnh phúc nho nhỏ cho những mảnh đời còn khốn khó.
Năm nay cũng thế, chúng tôi lên với Bản Ven – xã Xuân Lương – huyện Yên Thế - tỉnh Bắc Giang. Tiếp chúng tôi là cán bộ giáo viên trường Tiểu học Xuân Lương, xã Xuân Lương, tỉnh Bắc Giang. Hoàn cảnh của gia đình Ôn Thi Hương và Ôn Thi Mai dần hiện lên khiến cả đoàn cảm động đến tận hôm nay khi ngồi viết những dòng tâm sự này.
Đã biết gia đình hai em khó khăn từ trước, song mọi việc trở nên rõ ràng hơn sau một lần hai em nghỉ học tới gần 1 tuần mà thầy cô không thể liên lạc được với gia đình của hai bé. Thầy hiệu trưởng đích thân tìm đến tận nơi 2 bé sinh sống. Chao ôi ! Đó không phải là một căn nhà, mà cũng chẳng đáng gọi là túp lều nữa. Nơi cư ngụ của hai bé chỉ là 1 tấm bạt dựng vội mà người ta cảm giác nó sẽ chẳng trụ nổi khi gặp một cơn gió to.
…..
Thì ra mẹ đã bỏ đi từ lúc Mai mới được 2 tuổi. Một mình bố đơn thân nuôi 2 con, thường xuyên đi làm xa, ốm đau bệnh tật. 2 cháu tự lo cuộc sống có gì ăn nấy chủ yếu là nấm rừng, rau dại. Vì hoàn cảnh quá khó khăn không đủ cái ăn, cái mặc nên bố 2 cháu có ý định không cho con đi học ở nhà đi làm thuê để có cái ăn hàng ngày.
Sau khi trao đổi tình hình, cả đoàn đến tận nhà của hai em. Cái bếp chỏng chơ vài chiếc xoong mốc meo. . So với thời điểm khi thầy hiệu trưởng phát hiện thì các em đã được xã xây cho một căn nhà lợp tôn. Tài sản giá trị nhất có lẽ là hai chiếc giường cũ được kê trên nhà. Căn nhà mới vẫn là nền đất láng xi măng chưa được lát gạch nhưng đối với gia đình bé thì đó đã là niềm hạnh phúc to lớn.
Đón nhận quà của đoàn trường Lê Ngọc Hân, bé xin phép đi rửa tay. Ai nấy đều xuýt xoa là bé có ý thức phòng dịch covid tốt. Ôi không! Bé đi rửa tay vì sợ bàn tay lấm bẩn của mình làm lem mất chiếc cặp hồng vừa được tặng. Ôm cặp vào lòng bé rờ tay lên vuốt ve mãi, mắt ánh lên niềm hạnh phúc miệng xuýt xoa, ôi!, a!.... Bất chợt tôi nhớ lại niềm hạnh phúc của mình ngày còn phải mặc quần bích kê mà nhận được chiếc áo mới lúc tết về.
Bé lớn hỏi: “Cặp của con đâu ?” Câu hỏi và ánh mắt đợi chờ của bé làm ai lấy đều rưng rưng và hối tiếc bởi biết nếu trường hợp khó khăn này có tới 2 bé thì khó gì đâu để góp thêm một chiếc cặp mang thêm mà để bé phải hụt hẫng đợi chờ….
Số tiền và quà mang đi ủng hộ cho bé trở nên quá ít ỏi bởi hoàn cảnh ấy thật sự “quá khó khăn”. Cả đoàn ra về ai nấy đều nhủ thầm “các cô chú sẽ trở lại thăm con vào một ngày gần nhất”.
Niềm trăn trở ấy sẽ trở thành hiện thực bởi lời giao ước với nhau giữa hội PHHS và nhà trường sẽ đến thăm bé vào ngày chủ nhật gần nhất trước rằm tháng Tám.
Với mong muốn chia sẻ yêu thương, tiếp sức cho em đến trường như mọi trẻ em khác, trường TH Lê Ngọc Hân rất mong các tấm lòng vàng ủng hộ, lan tỏa tình yêu thương cùng nhà trường "giúp em vượt khó" cho 2 chị em Hương- Mai , cũng như tiếp sức để nhà trường nối dài mãi chương trình đỡ đầu hs có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn vùng sâu, vùng xa.
Trân trọng cảm ơn!
Dưới đây là một số hình ảnh của chuyến đi đầy cảm xúc ấy:
Bé đi rửa tay thật sạch để khỏi làm lem chiếc cặp hồng đẹp nhất mà bé biết.
Chiếc áo dài quá khổ được một ai đó tặng là chiếc áo đẹp nhất bé mặc để đón đoàn.
Một góc bếp
Những món quà giờ đã là tài sản giá trị nhất trong nhà.
Hai chiếc giường này còn thiếu chăn và màn mỗi khi đông về.
Đoàn PHHS và nhà trường đến tận nơi trao quà cho 2 bé